“Luyện đàn không được tốt sao?” Bà vỗ nhẹ tay Mạnh Uyển Lôi, hòa ái nhìn cô.
“Vâng!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu, từng bước lui xuống dưới, tránh đi sự đụng chạm thân mật của Nghiêm Quân Nghi.
Cô biết Nghiêm Quân Nghi đối với mình rất tốt, nhưng mà cô lại không có thói quen, theo bản năng tự tạo ra khoảng cách. Nghiêm Quân Nghi cũng hiểu được, thấy cô tỏ vẻ không muốn liền đưa tay rút lại bên người, cái gì cũng chưa nói, bên môi vẫn hiện rõ ý cười, cử chỉ dịu dàng.
“Nghe nói con học cùng trường với Quân Dịch?”
“Vâng!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu, nghe được tên của hắn, trong lòng lại loạn cả lên.
“Trùng hợp thật.” Nghiêm Quân Nghi nở nụ cười tươi.
“Nếu có gì không biết, con có thể hỏi Quân Dịch, thằng bé là hội trưởng, đương nhiên sẽ tận tình chỉ dạy cho học muội.”
Mạnh Uyển Lôi không đáp lời, cô là nghĩ mình cùng Nghiêm Quân Dịch hẳn sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau, vì cô đã quyết định ngày mai sẽ rút lui khỏi câu lạc bộ đấu kiếm, cô không nghĩ lại cùng hắn chạm mặt. Thấy cô không nói lời nào, Nghiêm Quân Nghi cũng không để ý, thái độ vẫn rất dịu dàng.
“Lôi Lôi, đã lâu không có nghe con đánh đàn, con có thể đàn một bài cho dì nghe được không?”
Mạnh Uyển Lôi hoàn hồn, không có lý do gì để cự tuyệt, đành phải ngồi vào đàn dương cầm, quay đầu hỏi Nghiêm Quân Nghi. “Dì muốn nghe bài gì?”
“Con hiện tại muốn đàn cái gì, dì liền nghe cái đó.”
Nghiêm Quân Nghi cũng tìm cho mình một chiếc ghế dựa khác rồi ngồi xuống, cười khanh khách nói với cô.
Hiện tại à… Cô hiện tại căn bản không có tâm tư để đánh đàn, đầu óc rối tinh tâm tình mê loạn làm cho cô không thể bình tĩnh để đánh đàn. Đặt tay lên phím đàn, cô nhắm mắt lại, đầu ngón tay tùy ý tạo ra âm vang.
Tiếng đàn nhẹ nhàng mà lôi cuốn, nhưng lòng của cô lại là một mảnh hỗn độn, nhắm lại mắt đều ẩn hiện thân ảnh không nên có của người kia, khiến cho tiếng đàn của cô là sự pha trộn đầy mê hoặc, còn có trốn chạy dục vọng của chính mình. Mạnh Uyển Lôi hơi nóng nảy, vì thứ cảm giác mà mình không nên có mà lòng ngực thắt chặt, làm sao có thể chứ?
Cô, cô mới không có khả năng… Bản nhạc dần lạc điệu, đầu ngón tay dừng lại trên phím đàn.
“À? Say you love me.” Đột nhiên truyền vào giọng nói trầm thấp vang lên “Bài hát của Patti Austin*, đàn cũng không tồi.”
(*): 派蒂.奥斯汀: ca sĩ Patty Austin ( với bản nhạc Say you love me) Tìm hiểu thêm trên gg nếu muốn.
Mạnh Uyển Lôi nhanh chóng nhìn về phía cửa.
“Hắn.” Hắn như thế nào ở đây? Nhìn đến Nghiêm Quân Dịch, lòng của cô thoáng chốc trở nên càng loạn hơn.
“A Dịch.” Nghiêm Quân Nghi đứng dậy đi về phía em trai.
“Lôi Lôi đàn rất khá phải không? Chị thấy là tốt lắm.”
Bà nhìn về hướng Mạnh Uyển Lôi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Lôi Lôi, con tiến bộ rất nhiều, tiếng đàn hay hơn trước nhiều lắm. Đúng rồi, này Dịch, khó có cơ hội chạm mặt nhau, em cùng Lôi Lôi hợp tấu thử xem.”
“Không cần, dì…”
“Đúng đó!” Ý tưởng vừa lóe lên, Nghiêm Quân Dịch không có cự tuyệt. Hắn chủ động đi đến trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống phím đàn: “Thanh âm không sai biệt mấy, âm sắc vừa đều vừa nhẹ rất khá.”
Hắn ngồi vào ghế đàn dương cầm, quay đầu nhìn về phía Mạnh Uyển Lôi: “Ngồi xuống đi!”
Mạnh Uyển Lôi nhíu mày nhìn hắn, không hiểu hành động hắn có ý tứ gì. “Lôi Lôi?” Nghiêm Quân Nghi nghi hoặc nhìn cô. “Làm sao vậy? Con không muốn cùng Dịch hợp tấu sao?”
“Không có.” Mạnh Uyển Lôi thở sâu một hơi, ngoan ngoãn nghe lời ngồi vào bên cạnh hắn, tận lực làm cho chính mình ngồi yên trên ghế dựa bên cạnh, không hề chạm vào hắn, nhưng lại vẫn là có thể cảm nhận được từ da thịt hắn truyền đến độ ấm. Ý nghĩa kia làm cho tâm cô càng hoảng loạn.