Chap 37

Hắn sớm đã biết, một người năm thứ nhất, và một kẻ năm thứ tư, cơ hội chạm mặt nhau rất là thấp, lúc trước hắn không phải cảm thấy may mắn vì điều này sao? 

 

Nhưng nà, tâm tình của hắn không hiểu sao ngày càng kém. 

 

Nhưng muốn hắn đi tìm cô… Hắn mới không thèm. Tìm cô làm cái gì? 

 

Rút lui thì rút lui, nhìn đến cô, hắn cũng không vui vẻ gì lắm. Có thể tưởng tượng nghĩ là như vậy, nhưng tâm tình của lại càng ngày càng bứt rứt, liền ngay cả đánh đàn cũng không giúp hắn giải tỏa được phiền muộn. 

 

Ngay tại thời điểm buồn chán, mà cô ta lại chính mình dâng lên cho hắn, thấy bộ dạng cô cũng rất khá còn có thể đập vào mắt, hắn cũng liền không suy nghĩ tiếp nhận rồi. Nhưng rồi, tâm tình của hắn vẫn rất kém, không phải vì phát tiết mà cảm thấy một tia vui sướng, ngược lại càng cảm thấy âm trầm, thật sự là gặp quỷ! 

 

“Cô có thể đi, tôi còn muốn luyện đàn.” Sửa sang lại quần áo, Nghiêm Quân Dịch mặt không chút thay đổi nhìn cô ta. 

 

“Anh…” Sự vô tình của hắn làm cho cô gái tức giận, cái cảm giác bị nhục nhã làm cho cô sinh khí nâng lên cánh tay. 

 

Nghiêm Quân Dịch bắt lấy tay cô, mày nhướng lên, khóe môi gợi lên trào phúng: “Có cái gì tức giận sao? Tự động dâng hiến bản thân chính là cô.” 

 

Cô gái cắn cắn môi, biết hắn nói đều là sự thật, chỉ có thể nhục nhã bỏ ra tay hắn, tức giận đi thẳng về phía cửa. Dùng sức mở cửa, lại nhìn đến đứng ở cửa là Mạnh Uyển Lôi, cô ta sửng sốt, thật không ngờ hình ảnh mất mặt của chính mình sẽ bị nhìn thấy, hơn nữa người đó lại là người mình ghét nhất. 

 

“Nhìn cái gì vậy!” Cô ta giận chó đánh mèo tát Mạnh Uyển Lôi một cái. Thình lình xảy ra chuyện, bị bàn tay nóng nảy giáng xuống làm cho Mạnh Uyển Lôi sửng sốt, cô ôm lấy má, mà cô ta thì giận dữ, liếc cô một cái liền lập tức bỏ đi. Mạnh Uyển Lôi ngây ngốc đứng ở tại chỗ, trên mặt đau đớn làm cho cô bất động biểu tình. 

 

“Cô là ngu ngốc sao?” Không dự đoán được cô sẽ ở ngoài cửa, thấy cô ngu ngơ đứng ở nơi đó để bị đánh, Nghiêm Quân Dịch không khỏi nhíu mày. Hắn đi về phía cô, kéo cô vào phòng học, gỡ ra bàn tay đang che trên mặt, nhìn đến bên má bị sưng đỏ, mày nhất thời nhíu chặt bất an. 

 

“Mặt của cô đỏ lên cả rồi, đi, tôi mang cô đến phòng cấp cứu.” 

 

“Không cần!” Mạnh Uyển Lôi bỏ ra tay hắn, cô mới không muốn nhận sự quan tâm của hắn. 

 

“Còn không phải do anh ban cho!” Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không vô cớ bị đánh. 

 

“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Nghiêm Quân Dịch nhíu mày, cũng không phải hắn đánh cô. 

 

“Nếu không phải anh, tôi cũng sẽ không bị giận chó đánh mèo.” Nghiêm mặt tức giận, Mạnh Uyển Lôi trừng mắt hắn? Nhìn đến hắn ở trên cổ có dấu hôn ngân, cô lập tức lảng tránh ánh mắt mình. 

 

“Ai bảo cô ở bên ngoài nhìn lén?” Nhìn thấy cô, Nghiêm Quân Dịch phát hiện chính mình mấy ngày liền đều phiền muộn đột nhiên nhanh chóng biến mất, thậm chí nổi lên hưng trí cùng cô tranh cãi. 

 

“Cô ở bên ngoài nhìn lén đã bao lâu?” Hắn khuynh thân, khuôn mặt anh tuấn kề sát gần cô.

 

“Ai nhìn lén… Đừng tới gần tôi!” 

 

Trên người hắn mùi hương lan tỏa làm cho cô nhíu mày, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lửa giận, 

 

“Thật sự, anh ở trong phòng cùng con gái làm chuyện đó, thật sự là vô sỉ!” 

 

Nghiêm Quân Dịch nhún vai, không thèm để ý lời của cô. “Chính mình đưa tới cửa, tôi làm sao không hưởng dụng?” 

 

“Xấu xa!” Cô trừng lấy hắn, xoay người muốn đi. 

 

“Này!” Nghiêm Quân Dịch theo bản năng giữ chặt tay cô. 

 

“Làm cái gì?” Hắn hành động làm cho cô giật mình. Nghiêm Quân Dịch buông ra tay cô, lòng bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, lại làm cho lòng hắn nổi lên một tia chấn động.

Chap 37

Bình luận

Truyện Đề xuất