“Sao cô lại đến đây? Nơi này không phải nơi cô nên đến.” Lời nói lạnh lùng không dùng đầu óc, lập tức từ bạc môi bật ra.
Lãnh đạm của anh đúng như cô dự kiến, cô căn bản không nên tới, nhưng mà… Cô rất muốn gặp anh, mấy ngày nay, cô nôn nghén khó chịu, cả người động một chút đã muốn khóc.
Hơn nữa cô rất nhớ anh, cuối cùng, cô rốt cuộc không khắc chế được, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy đến đây.
Lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, cô lại cảm thấy bản thân hành động thật buồn cười, cô tới đây làm gì? Biết rõ mình không được hoan nghênh.
“Nói chuyện! Không thì cút!” Anh không phải muốn nói những lời này, nhưng lại khống chế không được bản thân, ánh mắt của cô làm cho anh khó chịu, cũng làm cho anh phẫn nộ.
Đừng dùng cái loại ánh mắt bị tổn thương này nhìn anh!
Anh chịu không nổi liền tiến về phía trước bắt lấy cô, dùng sức hôn lấy miệng cô, anh hôn thô lỗ, một chút cũng không dịu dàng, miệng cô vẫn ngọt như vậy, thân thể yếu ớt làm cho anh muốn dùng lực nhét vào trong lòng. Ý tưởng này làm cho anh sợ hãi cả kinh.
“Ưm…” Cánh môi bị anh hôn đau quá, Mạnh Uyển Lôi hơi hơi nhíu mày, nhưng anh lại đột nhiên đẩy cô ra, cô phản ứng không kịp, lui lại mấy bước.
“Kiều Kiều sắp trở lại, cô nên đi đi, về sau đừng đến đây nữa.” Ngữ khí của anh lãnh đạm, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa, Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng hít sâu, nhịn xuống chua xót trong hốc mắt, nói cho bản thân không cần để ý.
Cô đã sớm biết anh sẽ như vậy, cũng sớm đã quen với sự lạnh lùng đó, không có gì phải để ý, không có gì…
Cô xoay người rời đi, đi được vài bước, lại nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới bóng đèn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Nhược Kiều.
Mạnh Uyển Lôi sửng sốt, hiểu được cô đã nhìn thấy. “Em đã thấy.” Cô xả ra một chút tươi cười.
“Chị…” Mạnh Nhược Kiều run run chỉ vào cửa nhà mình, nghĩ lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy, ông trời của cô…
“Đừng nói ra ngoài.” Nhìn em gái, Mạnh Uyển Lôi mở miệng thỉnh cầu, “Kiều Kiều, có thể chứ?”
“Chị, hai người…” Mạnh Nhược Kiều căn bản nói không ra lời.
“Ngoài Sĩ Hách ra, em là người thứ hai biết việc này.” Mạnh Uyển Lôi mỉm cười, nghĩ đến mình đã nói dối Kiều Kiều.
Mấy ngày hôm trước, Phạm Sĩ Hách cùng cô đến bệnh viện kiểm tra, ra khỏi bệnh viện cô lại gặp Kiều Kiều, mà cô lừa rằng đứa bé là con của Phạm Sĩ Hách.
“Phạm Sĩ Hách cũng biết?” Mạnh Nhược Kiều trừng lớn mắt, “Đứa bé…”
“Không phải Sĩ Hách.” Đối với chuyện cô lừa gạt, Mạnh Uyển Lôi tuyệt không hối hận. “Ngày đó ở bệnh viện tất cả đều lừa gạt em.”
Bởi vì ghen tị, cô lừa Kiều Kiều, cô ghen tị Kiều Kiều có được nhiều như vậy, mà cô lại không có gì cả, cô nhịn không được muốn thương tổn Kiều Kiều.
Cô muốn nhìn Kiều Kiều khổ sở, cô ghen tị Kiều Kiều trên mặt hạnh phúc, cho nên có ý muốn phá hỏng một chút, nhưng cô lại phát hiện, nhìn dáng vẻ Kiều Kiều khổ sở, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Bởi vì trừ bỏ ghen tị, cô còn có hâm mộ, cô hâm mộ Kiều Kiều dũng cảm, Kiều Kiều thẳng thắn, không giống cô, luôn không bỏ được kiêu ngạo.
Lại nói, Phạm Sĩ Hách cũng thực vô tội. Cô không chiếm được hạnh phúc, ít nhất cũng phải làm cho vị hôn phu hạnh phúc đi? Nhìn em gái con mẹ kế, Mạnh Uyển Lôi giải thích tất cả, sau đó cô nhìn Kiều Kiều chạy vội rời đi, trước khi đi, cô đột nhiên quay đầu không được tự nhiên nói: “Tuy rằng chị nói chị chán ghét em, nhưng em muốn nói, em không ghét chị, còn có… Cám ơn chị đã nói tất cả với em.” Nói xong, Mạnh Nhược Kiều vẫy tay, xoay người chạy đi.
Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn thân ảnh em gái rời đi, nhịn không được nở nụ cười, “Kỳ thật chị không phải thật sự chán ghét em như vậy.” Kiều Kiều làm cho người ta ghét bỏ cũng không được, cô hâm mộ Kiều Kiều, rất hâm mộ…
“Tình yêu liên quan gì đến tự tôn? Lòng tự trọng rất cao, nhưng cuối cùng người đau khổ không phải mình sao?”
Cô nghĩ lại lời Mạnh Nhược Kiều vừa nói với cô, cánh môi gợi lên một chút chua xót, là nha… Kiêu ngạo của cô làm cho cô bị tổn thương.
Nhưng, nếu cô thật sự buông tự tôn, anh sẽ yêu cô sao?
Sẽ sao…