Chap 12

“Cho nên vì cái gì phải so sánh?” Nhìn vẻ mặt thẳng thắn của em gái, Mạnh Uyển Lôi nở nụ cười. 

 

“Kiều Kiều, chị thực hâm mộ em.” 

 

“A?” Nói cái gì vậy? Cô rên lên kinh ngạc, Mạnh Uyển Lôi nhàn nhã mở ra một câu mạc danh kỳ diệu? 

 

“Chị với hắn không có đơn giản như vậy, hắn… Không có khả năng thích chị, trừ em ra, hắn chán ghét mọi người trong Mạnh gia.” 

 

“A?” Mạnh Nhược Kiều lắc lắc đầu, trực giác nghĩ đến đầu sỏ gây nên. 

 

“Tất cả là tại ba bọn họ?” 

 

“Ừa!” Mạnh Uyển Lôi nhíu mày, vẻ mặt buồn bã. 

 

“Dì mất, hắn vẫn quên không được.” 

 

“Mẹ mất cũng không phải lỗi của chị…” 

 

“Ai cũng biết vậy, chị so với ai khác càng hiểu rõ hơn.” Cô biết Nghiêm Quân Dịch cho rằng sự hy sinh của dì không đáng giá, đem cả đời lãng phí trên người đàn ông đa tình. Mạnh Nhược Kiều ngậm miệng, cô đương nhiên nhớ rõ, cô khi đó cũng rất tức giận ba mình, một thời gian dài cũng không quan tâm đến. 

 

“Rõ ràng là lỗi của ba…” 

 

“Là con gái của ba.” Mạnh Uyển Lôi tỏ ra một chút chua chát cười “Hắn không hận chị, chính là không khả năng đi yêu chị, bởi vì chị là người nhà họ Mạnh mà hắn thì vô cùng chán ghét, hơn nữa…” 

 

Cô dừng một chút, nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều “Hơn nữa, chị từng làm tổn thương đến em.” 

 

“A?” Mạnh Nhược Kiều sửng sốt. “Em còn nhớ sinh nhật của mình lúc mười tuổi, ngày hôm đó em bị ngã rớt xuống bể bơi hay không?” 

 

“Nhớ rõ ạ.” Mạnh Nhược Kiều gật đầu. 

 

“Đó là do chị…” 

 

“Em biết là chị đẩy em xuống nước.” 

 

“Cái gì?” Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc “Em như thế nào biết?” 

 

“Làm ơn, em khi đó đã mười tuổi, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng có trí nhớ tốt lắm?” Mạnh Nhược Kiều tỏ vẻ xem thường. 

 

“Em té xuống nước liền có người nhìn thấy, ai cũng biết hung thủ chính là chị.” 

 

“Vậy sao không nói ra?” 

 

“Là cậu muốn em không nên nói.” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày, cố gắng hồi tưởng. 

 

“Em nhớ rõ cậu nói chị không phải cố ý, chị chính là cô độc mới có thể xúc động lỡ tay đẩy em xuống nước, kỳ thật chị cũng rất hối hận. Cậu còn muốn bảo em hãy tha thứ cho chị, không cần đem chuyện này nói ra, khi đó em còn cùng cậu ngoắc tay, ước định đây là bí mật của tụi em.” 

 

Vì sao… Nghe được lời nói của Kiều Kiều, Mạnh Uyển Lôi mờ mịt khó hiểu, không rõ ràng lắm hắn vì sao phải làm như vậy… Hắn không phải chán ghét cô sao? 

 

Cô nhớ rõ vẻ mặt hắn khi đó vô cùng chán ghét, nhưng hắn lại yêu cầu Kiều Kiều không nên nói ra, hắn vì sao phải làm như vậy? 

 

“Em cảm thấy cậu hẳn là không ghét chị?” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu.

 

“Cá tính của cậu em hiểu mà, nếu cậu ghét một người, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, chị có nhìn ra thái độ của cậu đối với ba là biết.” 

 

Cậu đáng ra phải tỏ vẻ thân thiện mới thích hợp, nhưng là cư xử với ba thật sự là vờ như không nhìn thấy. Lời nói của Mạnh Nhược Kiều làm cho lòng Mạnh Uyển Lôi nổi lên dao động, có thể sao? Hắn thật sự không chán ghét cô sao? 

 

“Nhưng mà…” 

 

“Có thể, đừng nghĩ ngợi đoán mò.” Mạnh Nhược Kiều chịu không nổi “Nghĩ nhiều như vậy tốt lắm sao? Chị nên thẳng thắn cùng cậu nói chuyện!” 

 

Thật là, không thể chịu nổi! Cô tức giận rồi. “Dù sao chỉ sợ thảm nhất là chị bị cậu cự tuyệt mà thôi, có khác nhau sao? Chị lại không có dũng khí đi nói rõ làm sao biết được kết quả sẽ như thế nào? Kiêu ngạo có thể làm cơm ăn sao? Đừng hâm mộ hoặc ghen tị em, hạnh phúc là do chính mình đi giữ lấy, chị mà vẫn đứng yên tại chỗ sẽ đánh mất hạnh phúc mà thôi!” 

 

Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn Mạnh Nhược Kiều, những lời này cô đều biết, chính là đối mặt với Nghiêm Quân Dịch, cô căn bản là không có dũng khí, đối với tình yêu cô lại trở nên nhát gan. Là sợ bị thương tổn? Rõ ràng vết thương đang rỉ máu, nhưng lòng kiêu ngạo đã giúp cô giữ vững.

Chap 12

Bình luận

Truyện Đề xuất