Chap 42

“Em nên đi đến cảng rồi. Camilla nói với ta rằng cô ấy sẽ quay lại sớm nên ta cũng phải đi bây giờ.”

"Vâng."

Hai người ra khỏi cổng biệt thự. Gray định lên xe nhưng quay lại xem anh có gì muốn nói không.

“Vivian”

Vivian có chút xúc động nhưng nhìn thấy thầy ngồi trong xe ngựa, cô lại cảm thấy buồn.

“Cảm ơn rất nhiều, thầy.”

“Ồ, đó là lý do tại sao ta nói rằng không muốn tiễn em. Nó thật sến sẩm. Thật sự."

Gray lầm bầm nhưng tai anh đỏ bừng. 

“Này Vivian. Không phải là chúng ta sẽ không gặp nhau mãi mãi.”

Gray nhìn thẳng vào mắt cô với đôi đồng tử màu xám. Vivian gật đầu bởi vì đó là sự thật.

“Nếu em không có việc gì làm, em có thể đến Natura. Bởi vì ta có linh hồn nước và em có linh hồn đất nên chúng ta rất hợp nhau. Camilla cũng không ghét em.”

Vivian dịu dàng mỉm cười trước tình cảm của người thầy giả vờ không có tình cảm.

“Vâng, em sẽ gửi thư cho em nếu em đến chỗ thầy.”

“Được, đừng làm mất ghi chú và giữ nó cẩn thận.”

Gay tiến lại vỗ nhẹ vào vai Vivian. Đó là một bàn tay không cong, mảnh khảnh với những vết chai sần sùi cho thấy cuộc sống của anh không hề dễ dàng. Vivian nhìn vào bằng chứng về sự chăm chỉ của thầy mình.

“Thầy đi cẩn thận.”

“Được, em cũng vậy.”

Sau khi tạm biệt nhau lần cuối, cửa xe ngựa đóng lại, bánh xe bắt đầu lăn bánh chậm rãi.             Vivian, người đã đứng đó cho đến khi cỗ xe của Gray biến thành một chấm nhỏ.    

=++=++=++=

“Chúng ta đi ngay bây giờ nhé?”

Hamel hỏi Vivian. Nhờ có Hamel, việc chuẩn bị cho chuyến trở về quê hương của cô ấy đã nhanh chóng được hoàn thành. Vivian nhìn quanh biệt thự nơi cô đã ở bốn năm, ngay trước khi bước hẳn ra khỏi cửa. Kỵ sĩ leo lên chiếc xe ngựa có những chiếc túi của những người hầu gái được chất lên từng chiếc một.

“Xin chúc mừng, tiểu thư. Cuối cùng thì Người cũng sẽ quay trở lại.”

Người đánh xe chào cô với vẻ ân cần. Vivian đáp lại bằng một nụ cười và leo lên xe ngựa. Trên đường đến cảng, Vivian nhìn ra ngoài cửa sổ. Thủ đô Hiddenca, một bầu không khí khác với Mosbana, nhanh chóng lướt qua mắt cô, nhưng nó không lọt vào tâm trí Vivian chút nào vì cô đang nghĩ về người đàn ông trong giấc mơ của mình.

Vì cô đã gặp anh ở Hiddenca nên Vivian không nghi ngờ gì việc anh ta là công dân Hiddenca. Vivian nghĩ đến việc dùng người để tìm kiếm anh nhưng sau một thời gian, cô đã bỏ việc đó. Gặp anh ấy trực tiếp bằng cách nào đó hơi đáng sợ.

Trong giấc mơ cô trần truồng làm tình một cách cuồng nhiệt mà thực tế không tưởng tượng nổi. Cô đã có thể tiếp tục mối quan hệ của mình với một người đàn ông lạ trong ba năm vì đó chỉ là 'giấc mơ'.

Nếu nó là thật thì cũng tốt.

“Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?”

"Huh? Ồ, chỉ là…..”

Khi câu trả lời của Vivian trở nên mơ hồ, Hamel nghiêng đầu. Vivian trả lời qua loa sợ rằng cô ấy sẽ đào sâu thêm.

“Lâu lắm rồi ta mới về nhà.”

Tầm nhìn của Vivian lúc này đã thu được khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Có lẽ còn rất nhiều điều đang đợi cô ở quê hương, nơi cô sẽ trở về sau 4 năm. Chính vì có nhiều thứ mà việc du học bị đẩy lùi.

'Nếu mình quay trở lại Mosbana….. Người đàn ông đó sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của mình nữa chứ?'

Câu hỏi đột ngột nhanh chóng biến mất cùng với phong cảnh chuyển động. Tiếng bánh xe lướt nhanh qua suy nghĩ.

***

“Ugh, mệt quá.”

Vivian xuống một con tàu khổng lồ và vươn vai khắp người. Thật khó để ngồi trên một chiếc giường ngột ngạt trong một căn phòng nhỏ suốt ba ngày. Xuống tàu, gió lùa vào mũi thật khoan khoái. Vivian đang tận hưởng bầu không khí này.

“Tiểu thư, cô có ở đây không?”

Ai đó đã tiếp cận cô và Hamel. Vivian cười toe toét với người đàn ông mà cô đã lâu không gặp. Đó là người quản gia thuộc gia đình Lecktor, người có những nếp nhăn rõ rệt như để chứng tỏ tuổi tác của mình.

“Ông đến đón ta sao, quản gia?”

“Vâng, vốn dĩ Chủ nhân muốn đến, nhưng tôi phải đến vì có lịch trình gấp.”

Lời nói của ông khiến Vivian nhớ đến cha mẹ cô, những người hẳn đã sốt ruột đến đây. Họ quan tâm và yêu thương Vivian vì cô là đứa con gái quý giá duy nhất. Từ bến cảng trở về biệt thự dễ dàng hơn nhiều so với hành trình từ Hiddenca đến Mosbana. Lần đầu tiên sau một thời gian, Vivian không thể không nhớ ngôi nhà của Bá tước. Một cảm giác thực tế dường như ập đến như một cơn gió bất chợt.

“Vivian.”

Cô vừa bước vào cổng thì có người tiến lại gần cô. Giọng nói nhẹ nhàng cùng với tiếng giày là của mẹ cô, Nữ bá tước.

"Mẹ!"

Vivian ôm mẹ thật chặt. Nữ bá tước lập tức ôm lấy vai Vivian, nhìn kỹ khuôn mặt đứa con gái duy nhất của mình.

"Ôi chúa ơi. Mặt mày gầy quá. Con hẳn phải có một thời gian khó khăn. Con ngủ có ngon không? Con đã ăn chưa?"

“Con có ngủ được nhưng không ăn được.”

Vivian ôm bụng cười. Nữ bá tước lập tức dẫn con gái đến phòng ăn trong biệt thự. Hàng chục món ăn dành cho tiệc chiêu đãi đã chiếm hết bàn.

"Cha của con sẽ trở lại sớm."

"Con nghe nói rằng cha đang có một cuộc họp?"

“Ông ấy nói rằng sẽ sớm xong thôi.”

Đúng như lời nữ bá tước đã nói. Trong khi hai mẹ con trò chuyện một lúc, người hầu gái đến gần và thông báo bá tước đã trở lại. Không lâu sau, Bá tước Lecter xuất hiện trong phòng ăn.

Sau khi chào hỏi cha cô một cách trìu mến như cô đã làm với mẹ mình, Vivian bắt đầu ăn. Hai vợ chồng bận hỏi Vivian những câu hỏi mà họ tò mò. Vivian mỉm cười và tiếp tục cuộc trò chuyện với cặp đôi mà không hề tỏ ra khó chịu.

“Cha định đích thân đến gặp con nhưng có chuyện gấp xảy ra. Nếu không phải bệ hạ gọi, cha đã lập tức đi đón con.”

Bá tước Lector đang cầm con dao, nhẹ nhàng nói. Có một cuộc họp ở Cung điện Hoàng gia.

"Có chuyện gì sao cha?"

Bá tước đặt con dao xuống để nói: 

“Vivian, họ nói sẽ sớm có một bữa tiệc trong Cung điện Hoàng gia.”

“Nếu đó là một bữa tiệc….”

“Và Bệ hạ nói rằng ngài ấy sẽ trao huy chương cho con vào ngày hôm đó.”

Vivian nao núng trước từ huy chương. Ban đầu đó là điều kiện để cô đến Hiddenca nhưng cô đã hoàn toàn quên mất điều đó do cuộc sống bận rộn của mình. Vivian đảo mắt với vẻ mặt lo lắng.

“Con có thể làm được không? Con thậm chí còn chưa ra mắt nữa…”

Ban đầu đây là buổi ra mắt lẽ ra phải diễn ra ở độ tuổi chính thức là 18, nhưng buổi ra mắt của Vivian đã bị trì hoãn do đi du học. Nói cách khác, đối với Vivian bữa tiệc này là lần ra mắt chính thức đầu tiên của cô và là nơi để nhận huy chương danh dự.

"Con sẽ làm tốt thôi."

Vivian không thể rũ bỏ sự lo lắng của mình mặc dù cha mẹ cô đã liên tục an ủi cô.

“Hamel…”

Vivian chắp hai tay lại như cố trấn tĩnh trái tim đang run rẩy của mình và gọi Hamel.

"Vâng thưa tiểu thư."

“Nếu hôm nay ta làm hỏng chuyện thì sao?”

Vivian run giọng hỏi.

"Vậy…. Có lẽ ông chủ và bà chủ sẽ gặp rắc rối phải không ?!”

“Đây không phải là lần đầu tiên mà sư thành thật của em lại không hữu ích như vậy.”

Vivian thở dài với Hamel, người đang dội một gáo nước lạnh vào tâm trí vẫn còn đang đóng băng của cô. Hamel đã chải gọn gàng mái tóc bạc của Vivian, mỉm cười trước sự trêu chọc của cô.

"Tiểu thư sẽ ổn thôi. Cô là một người thực sự mạnh mẽ.”

Hamel nói xong và đưa tay về phía cô. Vivvian nắm lấy tay cô và từ từ đứng dậy. Chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể cô ấy thật quyến rũ. Vivian không thể kiểm soát cơ thể của mình vì chiếc váy lộ cổ và vai rất xấu hổ. Đó là kết quả của việc cô thường xuyên chỉ mặc đồng phục huấn luyện hơn là váy khi đi du học.

“Quan trọng nhất là...”

Đột nhiên Hamel nhỏ giọng gọi Vivian.

"Huh?"

Vivian đảo mắt.

"Người phải coi chừng đàn ông."

Hamel khẽ thì thầm với giọng rất nghiêm túc. Vivian vốn đã xinh đẹp nhưng giờ đã ở mức có thể tỏa sáng rực rỡ. Rõ ràng là cô ấy đã không nhìn thấy bất kỳ cảnh xã giao nào kể từ khi cô ấy vừa xuất hiện. Vì vậy, nhiều người sẽ có ý định trong sạch và cũng có ý định không trong sạch.

"…..Huh?!"

***********

“Chào mừng, Vivian Lector.”

Người hầu đang kiểm tra thiệp mời vui vẻ chào đón cô. Đôi mắt của Vivian mở to ngay khi cô bước vào phòng tiệc với một trái tim lo lắng. Yến tiệc mà chỉ nghe nói qua, hôm nay là lần đầu tiên cô thật sự bước vào. Nơi đây từng là một hoàng cung lộng lẫy, mọi thứ đều được làm bằng vàng. Có quá nhiều thứ để xem cho dù cô có quay đầu lại nhìn xung quanh cũng không đủ để nói rằng nó thực sự tráng lệ.

Một chiếc đèn chùm lớn tô điểm cho trung tâm sảnh tiệc với những chiếc đèn lồng hình tỏa tròn chạy theo bốn hướng khác nhau. Một chiếc bàn được kê cách cửa sổ một khoảng nhất định và đồ ăn nhẹ được phục vụ trên đó để trao đổi khách thuận lợi. Những bức tranh thêu chỉ vàng được thêu cẩn thận trên khung cửa sổ vòm và tấm rèm đỏ bao phủ nó. Ngay cả khi nhìn lại trong giây lát, đó là một không gian hoàn hảo, nơi không có gì là thừa thãi.

Phòng tiệc đã chật kín người nên không còn chỗ để bước vào. Giữ lấy đường viền của chiếc váy, Vivian cố gắng tiến về phía trước.

“Ồ, Vivian!”

Cha của Vivian, Bá tước Lecktor chạy từ xa, ông nhận ra con gái đang đến gần. Vivian cảm thấy hơi khó thở khi nhìn thấy cha mình.

“Đông quá.”

Nếu cô tiếp tục di chuyển thì côi sẽ bị đám đông cuốn đi. Bá tước Lecktor cười khúc khích khi Vivian gãi má và thì thầm.

“Vì là lần đầu nên con thấy vậy, lâu dần sẽ quen.”

Vivian đảo mắt tự hỏi liệu có phải như vậy không. Vào lúc đó, Vivian đã chạm mắt với một người đàn ông đang nhìn cô. Khi cô ấy quay đầu lại với vẻ xấu hổ, lần này cô ấy đã chạm mắt với một người đàn ông khác. Bây giờ nhìn kỹ lại, xung quanh cô có vô số ánh nhìn.

"Hôm nay con thật đẹp."

Bá tước Lecktor nghiêng thân trên và khen ngợi cô ấy. Vivian mỉm cười và cảm ơn ông. Đôi mắt Vivian đang nghịch tóc nhìn thấy một tấm thảm đỏ dẫn đến ghế trên cùng.

“Có ổn không nếu con ra trước đó một lúc và quỳ xuống?”

Vivian nắm lấy gấu áo đuôi tôm của cha cô và hỏi. Khi bữa tiệc bắt đầu một cách nghiêm túc và các thành viên của gia đình hoàng gia xuất hiện, nó có lẽ sẽ còn trở nên điên rồ hơn bây giờ. Bá tước Lecktor đồng ý với một nụ cười trấn an.

'Mình hy vọng mình không phạm sai lầm.'

Đó là lần ra mắt đầu tiên của cô ấy và đồng thời cô ấy được trao huy chương hiệp sĩ. Vivian đã có thể sống khá tốt ở Hiddenca một phần là sự hỗ trợ của Hoàng gia Mosbana và gia đình.

'Ta sẽ đích thân phong tước hiệp sĩ cho cô ấy khi cô ấy đi du học về.'

Hoàng đế nói như vậy và hết sức khuyến khích Vivian đi du học. Bá tước Lecter hay Vivian, dễ dàng nhận ra rằng có điều gì đó mà Hoàng đế muốn từ một trong số họ. Chỉ có thể phong tước hiệp sĩ nếu người đó có công lao hoặc thành tích mà người dân đế quốc có thể ngưỡng mộ. Nói cách khác Vivian chỉ là một con chim non, cô nhận nó mà không có bất kỳ danh tiếng nào. Cô không thể để lộ sơ hở bằng cách mắc lỗi vụng về ở một nơi như vậy.

Trong thời gian Vivian ở Hiddenca, Bá tước Lector đã cố gắng tìm hiểu xem hoàng đế muốn gì nhưng ông đã thất bại.

Cô tự hỏi liệu đó có phải là vì sự hiếm hoi của tinh linh sư ở đế chế hay không nhưng đó là lý do tại sao kế hoạch của hoàng đế lại quá tính toán. Nói cách khác, ông không phải là người sẽ tiêu tiền mà không có mục đích gì. Hay là nâng cao vị trí của Vivian để gả cho hoàng thất, nhưng hoàng đế chỉ có con gái. Không có hoàng tử để cưới Vivian.

Trong khi Vivian đang suy nghĩ để đoán ý định của hoàng đế, đèn trong sảnh tiệc lần lượt tắt. Chẳng mấy chốc, cánh cửa trên cầu thang mở ra với âm thanh du dương, lộ ra hoàng gia. Ba người phụ nữ, dẫn đầu bởi vị hoàng đế, lần lượt lộ mặt.

Tất cả quý tộc đều cúi đầu đặt tay lên ngực. Hoàng đế bước xuống cầu thang, vui vẻ chấp nhận sự tiếp cận của họ và hướng tới chiếc ghế cao nhất. Hoàng đế bước trên thảm đỏ, bước qua cầu thang vàng và đến ngai vàng, sau đó vung tay mời mọi người ngồi xuống.

Ban nhạc đã dừng lại một lúc tiếp tục chơi nhạc và các quý tộc tụ tập lại và bắt đầu trò chuyện. 

Vivian mở to mắt nhìn quá trình trôi chảy như nước.

“Ôi, thưa cha.”

Bàn tay của Vivian đưa lên một cách vu vơ và nắm lấy quần áo của Bá tước Lecktor. Bá tước Lecktor quay đầu lại nhưng ánh mắt của ông không nhìn vào Vivian.

“Ai là kẻ người sau Bệ hạ…?”

Ánh mắt Vivian dừng lại ở bóng lưng hoàng đế, trong bóng tối là một người đàn ông đứng vững tin cậy như thể đang bảo vệ hoàng đế.

Cô không thể không tự hỏi anh ta là ai. Vivian chớp mắt liên tục, tự hỏi liệu mắt mình có nhìn nhầm không. Tuy nhiên, người đàn ông không biến mất vì đó không phải là ảo ảnh hay giấc mơ.

 

Chap 42

Bình luận

Truyện Đề xuất