“Thần không biết về bất cứ điều gì khác nhưng ngài không ghét chuyện đó sao? Đột ngột đính hôn với tôi mà thậm chí không thực sự biết tôi là ai.”
Vivian thực sự xấu hổ.
Roger nhìn Vivian đang nói chuyện với anh. Cô tình cờ quay đầu lại và giao tiếp bằng mắt với anh khi cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh. Đôi vai của Vivian run lên khi bắt gặp đôi mắt trông như sa mạc cháy bỏng và cũng giống như một viên ngọc nhiều màu sắc.
“Tiểu thư không phải lo lắng. Roger nói rằng anh ấy thích nó.”
Vivian há hốc mồm.
'Ý ngài là gì? Anh ấy thích nó?!!!!!'
'Cái quái gì vậy?'
Đôi mắt đã bị buộc phải tránh quay sang anh ngay lập tức. Roger hẳn đã nhìn cô ấy ngay từ đầu và ánh mắt họ lại gặp nhau. Khi cô hé môi như thể có điều gì muốn nói, Roger kéo một bên khóe miệng lên.
“Tại sao chúng ta không thể nói rằng đó là chuyện tốt?”
Đó là một thái độ rõ ràng không làm gì sai. Nụ cười tự tin của anh khiến Vivian nhớ đến tai tiếng 'chó điên' của anh. Vivian không thể nói nhiều hơn vì anh quá trơ trẽn. Vivian lắp bắp định mở miệng nói gì đó.
“Nếu thần nói rằng thần không thể làm điều này……”
Hoàng đế cười có chút gượng gạo. Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến Vivian cảm thấy như tóc mình đang bạc đi.
“Trước hết, việc trao huy chương sẽ là một vấn đề.”
Vivian đã có rất nhiều điều để nói về quyết định của Hoàng đế. Trên tất cả, huy chương không phải là thứ mà Vivian muốn. Giống như là Hoàng thượng ép cô lấy. Bên cạnh đó, huy chương không phải là thứ duy nhất mà Hoàng đế ban tặng. Ngoài huy chương, gia đình Vivian còn nhận được một số tiền lớn cho việc du học từ hoàng gia. Nói cách khác, quá trình trả lại huy chương sẽ khá phức tạp.
“Ta không biết tiểu thư Lector có từ chối không, nhưng nếu cô đồng ý, ta có thể hứa rất nhiều điều.”
Hoàng đế ám chỉ Vivian đang chìm đắm trong suy nghĩ. Mặc dù Vivian tò mò về những gì anh muốn nói, nhưng cô cảm thấy như thể mình đang thèm trái cấm. Bởi vì vừa nghe được những gì Hoàng đế nói, cô đã nghĩ rằng mình không thể quay đầu lại.
“Tai biết rõ rằng Bá tước Lector có một công việc kinh doanh mà ông ấy đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm.”
“…….”
“Ta nghe nói rằng chi phí cho mẹ vợ của Bá tước đang mắc bệnh mãn tính cũng khá lớn.”
Ad: Hoàng đế tâm cơ ghia [-_-]
Hoàng đế sở dĩ tự tin như vậy là bởi vì trên tay anh có rất nhiều quân bài. Như anh ấy đã nói, chỉ còn vài ngày nữa là công việc kinh doanh của Bá tước Lector mà ông đã dày công gây dựng sẽ đi đến hồi kết. Những nỗ lực nhiệt thành của Bá tước và nguồn tài trợ khá phi lý đã được thực hiện. Cũng đúng là mẹ vợ của Bá tước mắc một căn bệnh mãn tính cần dùng thuốc đắt tiền. Một người dù cao quý đến đâu thì tài sản cũng không phải là vô tận. Tiền bị mất nhiều như bạn tiêu nó. Vì vậy Bá tước không thể không bị gánh nặng bởi những điều đó với tư cách là người đứng đầu Ngôi nhà.
Nếu Vivian chấp nhận đề nghị của Hoàng đế, những lo lắng đó có thể được giải quyết ngay lập tức. Công việc kinh doanh của Bá tước sẽ thành công và thuốc của bà cô được đảm bảo, đồng thời không cần trả lại huân chương và tiền đi du học của Vivian.
Những rắc rối của Vivian không kéo dài lâu.
======
Chỉ có ba lần Bá tước Lector rơi nước mắt kể từ khi ông được sinh ra. Đầu tiên là khi cha mẹ ông qua đời. Lần thứ hai là khi người vợ yêu dấu của ông nhận lời cầu hôn. Lần thứ ba là khi Vivian được sinh ra. Có thể dễ dàng nhận thấy rằng mọi suy nghĩ của Bá tước Lector đều xoay quanh gia đình ông. Điều duy nhất có thể lay chuyển tình cảm của ông ấy là mối quan hệ huyết thống của ông ấy.
Bá tước Lector rất thích trẻ con, nhưng trớ trêu thay ông chỉ có một đứa con duy nhất. Nguyên nhân là do tình trạng sức khỏe của Nữ bá tước vốn yếu ớt. Dù vậy ông vẫn không thất vọng. Cô con gái duy nhất của ông lớn lên xinh đẹp đến mức nhìn cô cũng không khỏi xót xa và ông cũng muốn có con gái hơn là con trai ngay từ đầu.
Khi Vivian được đi du học với sự hỗ trợ của Hoàng gia, Bá tước Lector còn buồn hơn cả Nữ bá tước, người đã sinh ra cô. Nữ bá tước phải không ngừng xoa dịu những giọt nước mắt của ông khi họ nhìn chiếc xe ngựa rời đi.
"Không đời nào."
Bá tước Lector đanh mặt khi cô con gái yêu dấu mang về rất nhiều vàng và ngọc. Vivian nhìn Bá tước với vẻ mặt xấu hổ.
"Cha."
“Việc kinh doanh của cha là chuyện của cha. Bà con cũng vậy. Con không cần phải đến phía Tây.”
Bá tước nói đến cạn lời. Có một khoảnh khắc của sự im lặng. Vivian biết cha cô lo lắng về điều gì, vì vậy cô không thể nói rằng mình không quan tâm. Nhưng cô không thể rút lui. Cô ấy nên giữ trách nhiệm của mình.
“Không sao đâu. Con không phải đi một mình. Con sẽ đi cùng với các Hiệp sĩ Eckhart.”
“Vivian.”
Bá tước Lector vỗ ngực với vẻ mặt như muốn ngất.
“Cha lo lắng về các Hiệp sĩ không kém gì những con quỷ đó.”
Nếu là các Hiệp sĩ Hoàng gia biết bảo vệ công lý thì đã không cần phải ngăn cản họ, nhưng vấn đề là các Hiệp sĩ Eckhart sẽ đi cùng con gái của ông. Ông lo lắng rằng họ sẽ không quan tâm đến cô.
'Hiệp sĩ tàn bạo, man rợ.'
'Không phải Hiệp sĩ Eckhart được gọi bằng những cái tên này sao?'
Tai tiếng của họ ở thủ đô đã được nhiều người biết đến. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Bá tước Lector là thủ lĩnh Hiệp sĩ Roger Orpheus.