'Thần sẽ làm những gì ngài đã ra lệnh lần trước.'
'Anh nói gì?'
'Về việc giả vờ đính hôn với tiểu thư Vivian Lector.'
'Đột nhiên vậy? Không phải anh đã nói 'không' sao?'
'Thần quyết định rằng tốt hơn hết là nên làm theo mệnh lệnh của Bệ hạ để tránh con mắt của người khác.'
Câu trả lời thẳng thừng của Roger kết thúc ở đó, nhưng Hoàng đế cảm thấy điều gì đó khó nắm bắt. Roger là người không rút lại những lời đã nói ra. Làm sao anh có thể thay đổi ý kiến của mình như trở bàn tay như vậy? Bất quá, Hoàng đế nhanh chóng nghĩ như vậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng anh không thể nói gì, bởi vì với tính cách của Roger, Hoàng đế đã đoán trước được rằng anh ta sẽ không trả lời. Vì vậy, sau khi Hoàng đế trả lời Roger, anh cũng hỏi ý kiến của Vivian về việc đính hôn mà anh đã định hủy bỏ.
Vivian trầm ngâm hồi lâu khi nghe được điều kiện sau đó hai mắt sáng lên. Đôi mắt xanh của cô ấy giống như bầu trời trong vắt, tỏa sáng như những viên ngọc quý. Sự minh bạch ấy gián tiếp cho thấy từ trước đến nay cô chỉ sống một cuộc sống bằng phẳng. Hoàng đế muốn cô ấy không đánh mất ánh sáng trong mắt khi làm việc ở phương Tây.
“Tiểu thư Lector sẽ đến Cung điện Hoàng gia sau ba ngày nữa nên hãy giới thiệu cô ấy với các hiệp sĩ của Eckhart vào thời điểm đó.”
Hoàng đế luôn gọi các Hiệp sĩ của Eckhart là 'các hiệp sĩ của Chúa'. Đó là một từ để đánh dấu sự thật rằng đó là tước hiệu hiệp sĩ chỉ dành cho Roger.
“Thật là, không biết tiểu thư có chịu được không. Ngay cả khi họ đã tiến bộ rất nhiều, các hiệp sĩ của Eckhart vẫn khá thô bạo.”
Hoàng đế nhếch môi cười tựa hồ vừa nghĩ tới liền cảm thấy buồn cười. Ngay cả khi anh ấy nói vậy, anh ấy vẫn có thái độ rằng đó chỉ là việc của người khác. Roger lặng lẽ đảo mắt, tưởng tượng Hoàng đế đang lo lắng cái gì. Rồi anh nở một nụ cười nhỏ không giống một nụ cười. Nhưng khoảnh khắc quá ngắn và nụ cười quá nhạt nên Hoàng đế không nhận ra.
"Chắc là không."
Như thể đọc thuộc lòng một người mà anh ấy biết rõ, Roger trả lời ngắn gọn.
Vivian nuốt nước bọt. Đó là biểu hiện cho việc cô không khỏi cảm thấy hơi lo lắng. Càng nghĩ về điều đó, cô càng hối hận. Thật xấu hổ khi cô ấy chỉ trả lời.
'Vì việc kinh doanh của cha và căn bệnh của bà, mình không thể từ chối nó.'
Ý nghĩ bị từ chối chỉ xuất hiện trong đầu cô khi cô miễn cưỡng đối phó với Roger. Vivian lắc đầu. Chỉ cần cô dùng năng lực thuyết phục cha mẹ là được. Nếu nhiệm vụ suôn sẻ, công việc kinh doanh của cha cô sẽ mở rộng như được chắp cánh, và căn bệnh mãn tính của bà cô sẽ thuyên giảm. Vivian siết chặt nắm tay, thêm vào lời hứa của mình.
Nơi cô xuống xe ngựa là khu vực Đông Bắc của Cung điện Hoàng gia. Trong khi những nơi khác rực rỡ với ánh sáng mặt trời chiếu khắp mọi nơi, Cung điện này lại có một nguồn năng lượng u ám lạ thường. Ở lối vào của Cung điện Đông Bắc là một tấm bảng vàng với chữ 'Eckhart' được viết trên đó. Nhìn vào chữ viết tay của Hoàng đế dưới từ 'Eckhart', có vẻ như nó đã được Hoàng đế trực tiếp trao tặng. Vivian do dự, đứng trước cánh cửa lớn đóng chặt.
'Mình có nên quay về không?'
'Mình không thể trì hoãn nó chỉ trong một ngày sao?'
Một cuộc xung đột gay gắt nhấn chìm tâm trí cô. Rồi đến một lúc nào đó, tiếng bước chân vang lên. Âm thanh ngày càng lớn hơn khi vượt qua sự im lặng tĩnh lặng. Nơi ở bên trong cánh cửa đóng kín. Vivian nhận ra rằng ai đó đang đi ra khỏi Cung điện và cố gắng trốn đi nhưng đã quá muộn. Trước khi cô kịp trốn đi, cánh cửa mở ra.
Đâp vào mắt Vivian là một mái tóc đỏ sẫm khủng khiếp. Anh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vivian đứng ngay trước cửa. Nhưng không bao lâu, anh lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
"Tiểu thư đang làm gì ở đây?"
"Chà, tôi vừa mới đến và tôi định đi vào."
Thực ra là cô ấy đã đến 10 phút trước và đang do dự nhưng Vivian đã nói dối không chút do dự. Roger lặng lẽ nhìn Vivian như thể anh đang cố đoán xem cô có nói dối không. Khi ánh mắt tiếp tục không nói một lời, mồ hôi chảy xuống cổ Vivian.
"Theo ta."
Roger bước chân trở lại cung điện. Vivian tròn xoe mắt với vẻ mặt khó hiểu.
“Thưa ngài, không phải ngài đang trên đường đi đâu đó sao?”
Roger nhìn như sẽ ra khỏi cung điện một lúc trước, đang quay trở lại cung điện. Ngẩn ngơ trước câu hỏi của cô, anh hất tóc ra sau với vẻ mặt lãnh đạm.
“Hãy để ta giới thiệu trước.”
Anh dường như nghĩ rằng anh có việc phải làm nhưng không thể bỏ Vivian một mình. Nói xong, anh lùi lại khỏi Vivian như thể anh đã chắn đường. Khi Vivian tiến lên một bước, Roger đương nhiên bắt đầu dẫn đầu. Vivian lặng lẽ đi theo anh như trong đêm yến tiệc.
Anh khác với những tin đồn mà Vivian đã nghe. Cô không nghĩ sẽ có gì lạ nếu là người trong tin đồn thì anh đã quay lưng lại với cô và biến mất. Vivian yên lặng nghĩ, nhìn bóng lưng của anh, to như cung điện lúc nãy cô bước vào. Họ chỉ bước đi mà không nói lời nào trong một lúc.