Chap 13

Những đầu ngón tay của Vivian nao núng vì anh quá gần khiến cô nhớ lại giấc mơ của mình.

"Vâng? Cái gì?"

“Tiểu thư nói cô thích dành thời gian với chúng tôi.”

Vivian đang chớp mắt liền gật đầu.

“Mặc dù vất vả, đổ mồ hôi và đau tay nhưng đúng là vui”.

“…….”

“Anh ta thật thô lỗ. Một người đàn ông có học thức đã bất ngờ đến gặp tôi như thế này…”

Vivian ngước lên và chê trách Glen, người đã bỏ đi mà không một lời xin lỗi. Đôi mắt xanh của cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc.

Roger đang mỉm cười.

Cô không hiểu anh cười lúc nào nên trên mặt Vivian vẽ một dấu chấm hỏi. Roger quét môi xem mình có đang cười không. Chẳng bao lâu sau, anh đã trở lại với vẻ mặt khắc kỷ ban đầu.

“Thành thật mà nói, ta chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu thư sẽ đứng về phía chúng tôi.”

"Tại sao? Xét cho cùng thì đó đều là lỗi của anh ta.”

“Vì điều đó thường không xảy ra khi xét đến địa vị.”

“…….”

“Không phải một hoặc hai lần mà các Hiệp sĩ của chúng tôi bị phớt lờ vì xuất thân của họ.”

Roger bình tĩnh nhìn quanh sân tập. Một số hiệp sĩ ngồi xuống và trò chuyện với nhau, và có một số lại tập trung vào việc luyện tập. Đôi mắt của Roger trong veo khi nhìn họ. Vivian nhận ra rằng Roger quan tâm đến Hiệp sĩ Eckhart. Một nhóm sát nhân không máu và không nước mắt. Trớ trêu thay, trong nhóm khét tiếng lại có tình đồng đội. Trong lúc nhất thời, Vivian cho rằng tin đồn lan truyền như mây ở thủ đô có thể là chuyện bịa đặt.

“Nhân tiện, tiểu thư định giữ nó trong bao lâu?”

Giờ Vivian mới ý thức được tay cô vẫn đang nắm lấy cánh tay của Roger.

"Tôi xin lỗi."

Ngạc nhiên, Vivian bỏ tay ra và lùi lại vài bước. Cô chưa bao giờ chạm vào cơ thể rắn chắc của anh ngoại trừ trong giấc mơ, nên cô không có ý định hành động như thể đó là một thói quen. Roger nhìn bàn tay trống rỗng của Vivian với ánh mắt dịu dàng.

“Tôi nghĩ tôi sẽ ngăn ngài lại trước khi….”

“Nghĩ lại thì, ta đã không nhận được tin tức gì từ tiểu thư trước đó.”

Cắt ngang lời cô với một lý do khập khiễng nào đó, anh hỏi.

“Tay của tiểu thư ổn chứ?”

“Ừm, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

"Hãy để ta xem nào."

Anh đưa tay về phía Vivian, ném thanh kiếm anh đang cầm xuống sàn. Đã lâu rồi kể từ khi Glen biến mất như sương mù.  

Vivian không thích điều đó, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài đưa tay ra cho anh. Roger nhìn bàn tay Vivian với ánh mắt bình tĩnh.

“Thật tốt là tiểu thư đã nghỉ ngơi.”

Anh không buông tay Vivian ngay cả sau khi kiểm tra. Đúng hơn là anh nhìn nó chăm chú như thể mình đang sở hữu một viên ngọc quý.

“Thật là một bàn tay…….”

Vivian hơi nao núng trước những ngón tay chạm vào từng ngóc ngách trên bàn tay cô. Trong lồng ngực cô nhột nhột một cách kỳ lạ, gợi nhớ lại những ký ức trong quá khứ.

"Nó nhỏ."

Anh nhìn bàn tay nhỏ bé đến nực cười so với bàn tay của mình. Anh trông thực sự ngạc nhiên mà không hề có dấu hiệu giở trò gì cả. Vivian hơi nghiêng đầu. Khi cả hai hòa vào cơ thể trong giấc mơ, họ biết rất rõ về cơ thể của nhau. Nhưng thái độ dường như anh chưa từng nhìn thấy bàn tay cô trước đây là thế nào?

'Người đàn ông này không mơ về minh sao?'

Người đàn ông đó dường như không hề mơ tới việc có một mối tình say đắm với Vivian. Nghĩ đến đây, Vivian cảm thấy may mắn vì đã không hỏi anh về giấc mơ. Vivian buông tay ra, lén lút quét ngực.

“Hôm nay tiểu thư có thể tập luyện được không?”

“Ừm, đó là mục đích tôi đến đây nhưng anh ta đã trì hoãn thời gian một chút.”

Roger gật đầu và gọi Enka.

“Và hãy cẩn thận để không bị thương.”

Roger thì thầm với cô khi Enka đến gần. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra đó là một giọng nói lo lắng. Ở sân tập này, tất cả những gì anh lo lắng chỉ là Vivian. Vivian lặng lẽ nhìn xuống lòng bàn tay mình trước sự đối xử đặc biệt. Trên những vết phồng rộp còn sót lại, sự nóng hổi khi anh chạm vào đã tiêu tan.

Thời gian trôi qua không hề chậm trễ sau sự náo động của Glen, và họ sẽ sớm đi về hướng Tây vào ngày hôm sau.

“Nơi tiểu thư sẽ ở là dinh thự Hầu tước Ozent.”

“Hầu tước Ozent có biết điều này không?”

Vivian hỏi Hoàng đế nói gì khi chỉ vào bản đồ. Hoàng đế lắc đầu.

“Không thành vấn đề, dù sao thì vùng đất này đã thuộc sở hữu của Hoàng gia kể từ khi yêu thú xuất hiện.”

Vivian gật đầu như thể đã hiểu.

“Ngài có phiền không nếu tôi xuất hiện trong dinh thự?”

Hoàng đế đã bổ sung thêm nhiệm vụ rườm rà vào nhiệm vụ che giấu sự hiện diện của Vivian với những người khác. Vì vậy Vivian không thể phán đoán liệu cô có được phép lộ diện một cách liều lĩnh trong lãnh thổ hay không.

“Những người đó không biết mặt tiểu thư nên sẽ không sao đâu.”

Hoàng đế vuốt cằm, trầm giọng trả lời. Vivian thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của anh. Sẽ rất rắc rối nếu cô ấy phải che giấu danh tính của mình trong khi làm nhiệm vụ.

“Ồ, nhưng để đề phòng, hãy che mái tóc cho thật kỹ nhé. Nó khá nổi bật ở Đế quốc.”

Hoàng đế nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhếch khóe miệng lên như đang có chuyện gì thú vị vậy. Sự vui tươi lấp lánh qua đôi mắt nhăn nheo rực sáng.

“Như tiểu thư có thể đã biết, tiểu thư đã đính hôn ngay từ khi cô đến phương Tây.”

Nghe lời nói của Hoàng đế, Vivian mới hiểu tại sao mình lại hưng phấn như vậy. Vivian nhẹ thở dài, quay lại nhìn Roger. Anh đang bận khoanh tay nhìn vào bản đồ của Hoàng đế. Có lẽ đã qua những lời nhận xét vô ích của Hoàng đế.

“Dù sao thì đó chỉ là diễn xuất mà thôi.”

“Ta nghĩ mọi người sẽ tin vào điều đó khi tiểu thư hành động đủ đúng đắn để tự lừa dối mình. Vì vậy hãy hành động như thể cô đang thực sự đính hôn.”

"…Tôi sẽ thử."

Vivian nhỏ nhẹ trả lời khi liếc nhìn Roger, người vẫn im lặng ghi nhớ địa hình.

Sau khi chào Hoàng đế, hai người bước ra. Không có lời nào được trao đổi trên đường đến lối vào cung điện. Họ đã ở bên nhau hai tuần nhưng họ không đủ thân thiết để nói chuyện phiếm.

“Chà… hẹn gặp lại vào ngày mai, thưa ngài.”

Vivian đến gần xe ngựa và nói lời tạm biệt. Roger yếu ớt gật đầu, nghịch nghịch chiếc cổ áo của mình. Trước khi bầu không khí trở nên ngượng ngùng hơn, Vivian cố gắng nhanh chóng lên xe ngựa nhưng cô không nhìn thấy hòn đá ngay trước mặt và bị vấp ngã. Cơ thể cô bất lực nghiêng về phía trước. Vivian vô tình nhắm mắt lại khi cơ thể đang tăng tốc của mình không thể chống đỡ.

Nhưng không có sự tiếp xúc nào cả.

Vivian tránh được tai nạn té ngã nhờ có lực kéo cô lại. Khoảnh khắc Vivian mở mắt ra, khuôn mặt anh đã ở ngay trước mặt cô, giống như trong giấc mơ khi anh đến gần cô vô số lần. Quá ngạc nhiên, Vivian cứng đờ.

“Tiểu thư ổn chứ?”

“…….”

Khuôn mặt anh gần đến mức ngay cả hơi thở của anh cũng có thể cảm nhận được một cách chi tiết. Đó là hơi thở nóng bỏng như người đàn ông trong mơ, người luôn sát cánh bên cô.

"...Tiểu thư."

Trời đã khuya khi Hoàng đế triệu tập hai người. Mặt trăng tỏa sáng trên bầu trời chiếu sáng sau đầu Roger. Mái tóc đỏ sẫm của anh cũng sáng như mái tóc bạc của cô. Vì điều đó mà anh ấy trông chói mắt trong giây lát. Cô cảm thấy như thể mình đang ở trước mặt trời chứ không phải mặt trăng. Vivian nhìn Roger như bị chiếm hữu. 

"…Ôi trời! Ngài đang làm gì vậy? Đặt tôi xuống!"

Roger đã giữ chặt cô và đưa Vivian lên xe ngựa bất chấp sự can ngăn của cô. Đứng trước xe, người hầu ngạc nhiên vội vàng mở cửa.

“Tiểu thư, Người có bị thương không?”

Vivian lắc đầu kiên quyết nói không. Trong lúc đó, Roger thản nhiên đặt cô xuống chiếc ghế mềm.

“Tôi đã yêu cầu ngài đặt tôi xuống. Tại sao……."

“Ta tưởng tiểu thư bị thương.”

“Tôi đã nói là tôi ổn mà.”

“Tôi không thể nghe thấy tiểu thư.”

Đó là một lời nói dối trắng trợn. Tai anh ở ngay trước mặt cô khi cô hét lên. Trước lời bào chữa lố bịch đó, Vivian ngước nhìn anh với vẻ mặt không tin nổi. Roger mỉm cười với đôi lông mày dày cong cong, nghiêng phần thân trên về phía Vivian.

“Cuối cùng thì ngày mai chúng ta cũng sẽ rời đi.”

Giọng nói trầm thấp của anh rất hợp với đêm trăng này. Khuôn mặt đó tiến lại gần hơn. Không thể phủ nhận rằng đó là một khuôn mặt rất điển trai.

"Đúng…. Tôi biết."

“Tối nay hãy mơ một giấc mơ ngọt ngào nhé.”

Anh nắm lấy mái tóc bạc rực rỡ của Vivian và thì thầm, hôn nó. Anh có thái độ khá lịch sự không giống như vẻ ngoài thẳng thắn lúc nào cũng vậy. Vivian ngừng thở một nhịp. Nếu cô thở ra, anh sẽ phát hiện nhịp tim cô ngày càng tăng. Anh quá gợi cảm để cô có thể tỉnh táo.

"Ngài cũng vậy..."

Với phần thân trên vẫn đứng vững một cách hài lòng bất chấp câu trả lời khiêm tốn của Vivian, anh đóng cửa xe ngựa lại. Trong cỗ xe đang chậm rãi khởi hành, Vivian gần như không thể thở ra hơi. Người đàn ông đó hoàn toàn không thể đoán trước được.

Gặp nhau ở đâu.

Hãy xem anh ấy sẽ làm gì.

Mọi thứ khác.

Vivian cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình, hy vọng chuyến hành trình về hướng Tây cùng người đàn ông trong giấc mơ của cô sẽ không gặp khó khăn gì.

Chap 13

Bình luận

Truyện Đề xuất